Becci Nicholls 30 tuổi (Anh) đã phải chiến đấu với chứng trầm cảm ở phụ nữ. Cô đã may mắn có một người chồng hết lòng yêu thương và giúp đỡ mình. Becci đã viết một lá thư gửi đến chồng, cảm ơn anh đã giúp đỡ cô chống lại trầm cảm.
Trong bức thư, Becci xin lỗi chồng vì phải chịu đựng các cơn giận dữ vô cớ của vợ và đã sát cánh bên cô chống lại căn bệnh mà cô gọi là "con quái vật". Người phụ nữ miêu tả căn bệnh trầm cảm đã khiến cô tự làm đau mình như thế nào, cô đã không thể rời khỏi nhà hay không tự gội đầu ra sao.
Becci nói: "Trong cuộc sống, hoặc bạn sẽ trải qua trầm cảm, hoặc bạn sẽ chứng kiến ai đó bị căn bệnh này hành hạ. Hãy tin tôi khi tôi nói rằng bạn không phải là nạn nhân duy nhất. Đừng hiểu lầm, tôi sợ chết đi được khi công khai lá thư này vì cuộc sống của tôi sẽ không còn bí mật. Tôi chỉ muốn có thể giúp đỡ người khác, cho dù chỉ là một người. Hy vọng luôn còn đó. Tôi hy vọng bài viết này sẽ giúp bạn, cho dù bạn là ai".
Becci đã viết thư cảm ơn chồng vì đã không để cô một mình chống chọi với căn bệnh. Ảnh: Internet.
Dưới đây là bản dịch bức thư được Becci đăng trên blog cá nhân:
"Gửi chồng,
Em yêu anh rất nhiều, nhiều hơn mọi thứ trên thế giới, em nghĩ là anh biết điều này. Em hiểu là anh cũng yêu em, chỉ đôi khi em quên mất. Trầm cảm khiến đầu óc em nặng nề, khiến em chìm trong những suy nghĩ khủng khiếp rằng em không xứng đáng được yêu thương, rằng em là con người vô giá trị. Đôi lúc em tin anh, nhưng đôi lúc em tin căn bệnh.
Em biết là anh thích những ngày tươi đẹp khi em vẫn vui vẻ và không lo lắng hay gắt gỏng, em ước gì mình có thể có lại những ngày như thế, nhưng em không thể. Em cảm thấy mây đen đang đến, và em bị tê liệt. Có lúc em nói với anh, có lúc em im lặng. Nếu anh cảm thấy những đám mây đang kéo đến, làm ơn, hãy ôm em thật chặt và nói với em rằng chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu. Đừng hỏi em rằng em có ổn không, vì em sẽ tự động trả lời 'có' khi thực sự là 'không'. Trầm cảm khiến người ta cảm thấy nhục nhã.
Em biết rằng nhiều lúc em phản ứng thái quá trước những điều vặt vãnh và trở nên cáu giận, nhưng xin anh hãy kiên nhẫn. Em đang mất kiểm soát. Trầm cảm dựng nên một bức tường của sự giận dữ, và anh chẳng bao giờ nhận thấy cho đến khi nó đổ ập lên đầu. Em xin lỗi vì anh đã phải chịu đựng những cơn giận. Hãy tha thứ cho em. Hãy nói với em rằng anh yêu em và để em tự bình tĩnh trở lại.
Em biết là rất khó để giúp một người vượt qua trầm cảm khi bản thân anh chưa hề nếm trải. Em hoàn toàn hiểu điều đó. Hãy luôn luôn yêu thương em, lắng nghe em, hỏi em về những ngày đầy mây. Em không thể tự nói ra. Em cần anh phá vỡ sự yên lặng.
Có rất nhiều khi em cảm thấy anh sẽ sống tốt hơn mà không có em, và các con xứng đáng có một người mẹ khác. Đôi khi em nói với anh. Nhưng em thường im lặng. Đôi lúc em cảm thấy mình có thể đi tiếp mà không bị những suy nghĩ tiêu cực chi phối, nhưng lúc khác em lại nghĩ đến chúng hàng giây, hàng ngày, hàng tuần. Một sự thật đáng sợ. Trầm cảm là con quái vật đê hèn. Xin anh hãy luôn luôn dõi theo em. Em có thể không tin khi anh nói những điều tốt đẹp về em, nhưng xin anh đừng bao giờ ngừng nói những lời đó.
Em yêu các con, nhưng đôi khi em cảm thấy mình là một thất bại, một bà mẹ vứt đi. Thâm tâm em nói rằng các bà mẹ khác tốt hơn em, và yêu thương nhiều hơn em. Hãy nói với em rằng em yêu các con đủ nhiều. Em thấy rất khó khăn trong việc làm mẹ, nhưng em đang cố gắng. Em hy vọng anh biết điều này.
Em không còn tự làm đau mình từ tháng 2/2010, nhưng ý muốn tự làm đau không ngừng thôi thúc em. Thật khó để hiểu tại sao, em không thể giải thích được và em đang nói thật. Nó như một cơn nghiện kéo đến và làm đau em. Em hy vọng một ngày kia những suy nghĩ này sẽ không còn nữa.
Đôi lúc em nói với anh rằng mình không muốn ra khỏi nhà. Em biết là anh không hiểu nhưng cảm ơn anh đã cảm thông. Mây đen che mắt em. Nó khiến những điều nho nhỏ trở nên đáng sợ. Nó khiến em lo lắng hàng ngày. Nó khiến trái tim em nặng nề và cổ họng em khô khốc. Nó khiến em phát điên. Giống như là có thế lực vô hình nào ở trước cửa. Hãy hiểu rằng em đã cố gắng. Em thực sự đã cố.
Trầm cảm làm em kiệt sức. Có thời điểm cơn mệt mỏi tồi tệ đến mức em muốn khóc. Mọi cái xương đều đau. Nghe điên rồ, nhưng thật đấy. Khi em mệt mỏi xin hãy hiểu đó là do căn bệnh.
Em thường khóc, nhưng không để ai thấy. Em không muốn mọi người nhìn thấy em trong tình trạng như vậy. Nếu em trông giống như vừa khóc xong, hãy ôm em và nói với em mọi thứ sẽ ổn. Đừng hỏi em tại sao, vì trầm cảm chính là lý do.
Có những ngày em không muốn gội đầu. Kỳ lạ thật đấy, nhưng em biết những người giống em sẽ hiểu. Hãy bảo em đi gội đầu nhé.
Đôi khi em không còn muốn thức dậy vào buổi sáng, nhưng em không muốn làm phiền anh vì điều này. Ngày mới khiến em hoảng sợ. Em lo lắng mình sẽ phải đối mặt với điều gì? Bầu trời hôm nay xanh hay đen? Thời tiết có đẹp không? Thời tiết thực sự ảnh hưởng đến cảm xúc của em và em không biết tại sao. Mỗi buổi sáng đều cực kỳ khó khăn, nhưng nhìn thấy anh khiến mọi thứ dễ dàng hơn.
Em muốn cảm ơn anh vì đã yêu và ở cạnh em. Anh là điều tuyệt vời nhất.
Mãi mãi yêu anh".