Câu chuyện của Ashley Randolph-Murosky được chia sẻ trên trang Women's Health US chắc chắn sẽ khiến nhiều người, kể cả những người không hút thuốc, chăm tập thể dục phải chú ý hơn đến sức khỏe của mình vì ung thư phổi không chừa một ai.
Khi bác sĩ nói về một khối u có kích thước quả bóng golf đang "đậu" trên phổi của tôi, tôi đã nghĩ rằng có gì đó nhầm lẫn ở đây.
Tôi hoàn toàn không tin đó là ung thư. Và nhiều năm sau, khi căn bệnh ung thư lan đến não và cột sống, tôi vẫn không hiểu tại sao tôi - một sinh đại học năm nay mới 19 tuổi, hoàn toàn khỏe mạnh, năng động, không hút thuốc - lại có thể bị ung thư phổi tế bào không nhỏ giai đoạn II. Đó cũng là lúc tôi biết rằng ung thư phổi có thể xảy ra với bất cứ ai.
Trước khi được chẩn đoán ung thư phổi, tôi là sinh viên năm thứ hai tại Đại học bang Pennsylvania. Tôi có một anh bạn trai tuyệt vời, tôi cũng là người chơi bóng rổ và đã từng quyên góp tiền để chống lại căn bệnh ung thư.
Rồi một ngày, tôi hắt hơi, và vì một lý do nào đó, cái hắt hơi quá mạnh đến nỗi kéo rút cả cơ bắp trên lưng. Điều này có vẻ như rất ngẫu nhiên, chính bởi vậy mà tôi đã lờ nó đi. Nhưng khi cơn đau không biến mất, tôi đã đi đến bác sĩ của trường để được xử lý bằng máy giãn cơ cho lưng.
Để đảm bảo an toàn và xem có vết nứt nào trên phổi không, các bác sĩ đã quyết định chụp X-quang phổi của tôi. Thay vào đó, họ tìm thấy một khối u lớn ở thùy trên bên phải của phổi. Với tôi, đây thực sự là một cú sốc bởi tôi chưa bao giờ hút thuốc một lần trong đời, và tôi thậm chí không có bất kỳ triệu chứng nào. Trong thực tế, trước khi bị kéo cơ, tôi cảm thấy rất khỏe mạnh.
Trong vài ngày, tôi đã được nội soi phế quản và chụp PET (một hình thức chụp chiếu phát hiện ung thư). Kết quả cho thấy khối u của tôi là ung thư. Tôi được giới thiệu đến Viện Ung thư Hershey của bang Pennsylvania. Và các bác sĩ ở đây đã gặp các bác sĩ mà sau đó trở nên thân thiết như người nhà trong vài năm sau đó.
Bệnh ung thư mà tôi đang đối mặt là ung thư phổi tế bào không nhỏ giai đoạn II. Tức là có các tế bào ung thư ác tính trong mô phổi của tôi. Các bác sĩ đã làm sinh thiết khối u và gửi chúng đi để kiểm tra các dấu hiệu di truyền đặc biệt và bất thường với bệnh ung thư của tôi.
Họ phát hiện ra rằng ung thư của tôi là do một tình trạng hiếm gặp gọi là đột biến gen anaplastic lymphoma kinase (ALK). Nếu bác sĩ đầu tiên ở trung tâm y tế trường đã không chụp X-quang và thấy khối u thì rất có thể nó sẽ lan sang các cơ quan khác trong cơ thể và tôi không thể phát hiện ra được. Điều đó có thể gây tử vong.
Bệnh ung thư phổi tế bào không nhỏ giai đoạn II. Tức là có các tế bào ung thư ác tính trong mô phổi
Chưa đầy một tháng sau khi phát hiện ra khối u, tôi đã lên bàn mổ. Để loại bỏ khối u "hung hăng" của tôi, các bác sĩ phẫu thuật đã phải cắt bỏ nó cùng với một phần phổi. Cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng nó khiến tôi khó thở và giảm dung tích phổi.
Tôi vẫn còn các tế bào ung thư trong phổi và cần được điều trị qua 4 đợt hóa trị tiêm tĩnh mạch, cộng với xạ trị trong 9 tuần, 5 ngày/tuần. Một phần phổi của tôi đã biến mất, nhưng cuộc chiến của tôi với căn bệnh này mới chỉ bắt đầu.
Có những ngày tôi không thể ra khỏi giường, không thể làm bất cứ điều gì như tôi vẫn làm trước đây. Trước đây, tôi luôn là hình ảnh người phụ nữ khỏe mạnh, còn giờ đây tôi luôn mệt mỏi vì hóa trị và xạ trị. Tôi không thèm ăn và đã giảm 14kg.
Trên hết, tôi phải rời khỏi trường đại học, xa rời những người bạn mà sau này tôi nhận ra rằng họ không đủ trưởng thành để chấp nhận căn bệnh của tôi. Họ không còn liên lạc với tôi nữa. Nhưng may mắn là gia đình luôn bên tôi cho dù tôi cũng là gánh nặng cho họ.
Và người yêu tôi chính là người đã cứu rỗi của tôi trong tất cả những điều này. Thành thật mà nói thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ không vượt qua được nếu không có anh ấy.
Anh ấy có mặt ở mọi cuộc hẹn của tôi với bác sĩ, anh ấy biết các triệu chứng của tôi, kế hoạch điều trị cũng như trạng thái cảm xúc của tôi...
Nhờ những người thân và bạn trai, tôi đã vượt qua tất cả các điều trị mệt mỏi và cuối cùng, triệu chứng đã thuyên giảm, cũng đã dễ thở trở lại.
Tất nhiên, tôi biết luôn có cơ hội nó có thể quay lại, nhưng tôi đã không nghĩ rằng tôi phải lo lắng về điều đó. Khối u đã biến mất, các tế bào ung thư đã biến mất và tôi đã sẵn sàng để trở lại với cuộc sống của mình. Tôi kết hôn, lại tiếp tục chăm chỉ tập thể dục và đi du lịch khắp đất nước để tham gia các giải đấu golf (anh ấy là một tay golf chuyên nghiệp).
Ba năm sau, căn bệnh ung thư đã quay trở lại và lần này nó không còn ở phổi nữa. Nó đã lan đến não và cột sống của tôi. Nó khá phổ biến đối với ung thư phổi di căn nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng nó có thể xảy ra với tôi. Lần này, sẽ khó khăn hơn để thoát khỏi căn bệnh ung thư và thậm chí còn làm cạn kiệt về thể chất và tinh thần của chúng tôi.
Trong vài tháng tiếp theo, tôi trải qua 3 đợt xạ trị năng lượng cao cho khối u ở cột sống của tôi, xạ trị trên não bằng tia laser và sau khi khối u não khiến tôi bị co giật và không thể nói thì tôi buộc phải làm phẫu thuật não để loại bỏ khối u. Ca phẫu thuật thành công, khối u đã được loại bỏ và tôi đã có thể nói chuyện mà không gặp vấn đề gì kể từ đó.
Ung thư phổi của tôi, tuy nhiên, vẫn chưa hết. Hai lần một ngày, tôi uống một viên thuốc trị liệu miễn dịch đặc biệt cho bệnh ung thư phổi do đột biến ALK. Tôi gọi nó là hóa trị bằng miệng, và mặc dù nó làm tôi buồn nôn và mệt mỏi, nhưng lại giúp cơ thể tôi chống lại căn bệnh ung thư.
Tại thời điểm nào đó, khi cơ thể tôi không đáp ứng với thuốc thì tôi sẽ phải chuyển sang một liệu pháp miễn dịch khác cho đến khi cơ thể tôi ngừng đáp ứng với thuốc đó... Tôi đã dùng thuốc hiện tại được 15 tháng rồi, điều này thật tuyệt. Theo một nghĩa nào đó, tôi đã may mắn. Tôi biết những người đã ngừng đáp ứng với liệu pháp miễn dịch chỉ sau vài tuần.
Trong tất cả những điều này, tôi đã cố gắng giữ thái độ tích cực. Tôi biết thái độ tích cực quan trọng như thế nào. Và mặc dù cũng để mình có những lúc buồn, để cho mình khóc, sợ... nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã mạnh mẽ như thế nào.
Đã 5 năm kể từ khi phát hiện khối u, tôi đã học được tầm quan trọng của việc có một hệ thống hỗ trợ từ chồng, gia đình và đội ngũ bác sĩ của tôi. Tôi đã học được rằng ung thư phổi có thể ảnh hưởng đến bất cứ ai, không chỉ những người hút thuốc, mặc dù câu hỏi đầu tiên mà hầu hết mọi người hỏi tôi là tôi có hút thuốc không.
TS Hoàng Đình Chân – Giám đốc Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt cho biết ung thư phổi là bệnh ung thư phổ biến. Ung thư phổi là bệnh ung thư có độ ác tính cao, bệnh nhân phát hiện đều ở giai đoạn muộn, y học không can thiệp được nhiều nên người ta thường e sợ ung thư phổi vì lẽ đó. Ung thư phổi có hai loại, bao gồm ung thư phổi tế bào nhỏ và ung thư phổi không tế bào nhỏ.
Khác với các bệnh ung thư khác, dấu hiệu ung thư phổi giai đoạn sớm không có. Khối u nằm sâu, tồn tại trong phổi hàng chục năm và âm thầm phát triển. Khi xuất hiện triệu chứng ho, đau tức ngực, khó thở, mệt mỏi, sụt cân lúc này khối u đã to và bệnh đã muộn.
Khác với các bệnh ung thư ở vùng khác là bệnh nhân có thể sờ thấy, nắn được u hoặc thấy thay đổi các dấu hiệu báo rõ hơn, còn với ung thư phổi thì không.
Cách phòng bệnh ung thư phổi tốt nhất là không hút thuốc lá, chế độ sinh hoạt ăn uống, làm việc hợp lý. Khám sức khỏe định kỳ để phát hiện sớm ung thư phổi.