Giang mai là một bệnh truyền nhiễm lây truyền qua đường tình dục. Mặc dù có thể điều trị được nhưng bệnh gây ra những biến chứng nghiêm trọng nếu không chữa kịp thời và đúng cách.
Ở giai đoạn đầu, bệnh nhân sẽ cảm thấy đau bộ phận sinh dục hoặc hậu môn, xuất hiện các vết loét nhỏ mà không gây đau đớn gì. Khi ấy, bệnh giang mai có thể tự chữa lành được, nhưng nhiều người thường lầm tưởng giang mai với các bệnh khác như chứng mọc ngược lông hoặc khuyết điểm trên dương vật.
Ảnh: Internet
Bước sang giai đoạn thứ 2, bệnh bắt đầu có nhiều dấu hiệu đáng chú ý hơn với các nốt phát ban ở một hoặc nhiều bộ phận trên cơ thể người bệnh, có thể kèm theo phát ban nhẹ. Ở thời kỳ này, người bệnh có thể không phát hiện được mình mắc giang mai do những biểu hiện vẫn còn mờ nhạt. Một số người gặp triệu chứng nặng hơn như sốt, nổi hạch và đau nhức cơ bắp.
Nếu không được chữa trị ở giai đoạn đầu hoặc giai đoạn hai, bệnh nhân bị giang mai có thể gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng sau này. Nếu bệnh ở giai đoạn cuối sẽ gây ra khó cử động, tê liệt, mù lòa và mất trí nhớ. Bệnh cũng có thể gây hại cho cơ quan nội tạng, mà có thể dẫn đến tử vong.
Đây là căn bệnh nguy hiểm, từng là nỗi khiếp sợ của nhiều quốc gia khi giết chết 46% bệnh nhân tại một bệnh viện ở Dacca, Bangladesh, và đã tàn phá đất nước này trong hàng trăm năm.
Bệnh đậu mùa là căn bệnh truyền nhiễm được phát hiện từ khoảng 3.000 năm trước ở Ấn Độ, Ai Cập sau đó càn quét tất cả các châu lục, trở thành bệnh truyền nhiễm cướp đi mạng sống của hàng triệu người.
Ảnh: Internet
Theo Tổ chức Y tế Thế giới, bệnh đậu mùa là bệnh do virus Variola gây ra và khiến da bị tổn thương, 30-35% số người mắc bệnh bị để lại sẹo và mù lòa.
Nếu như đậu mùa đã được xóa sổ từ nhiều năm trước đây thì dịch hạch lại là bệnh truyền nhiễm vẫn còn gây hậu quả từ thời cổ đại đến bây giờ. Dịch hạch gây ra bởi bọ chét, lây lan trong xã hội từ thế kỷ 14 ở châu Âu và được gọi với cái tên "Cái chết Đen".
Ảnh: Internet
Dịch hạch khiến 1/3 dân số tử vong vào năm 1349, bao gồm cả ở các quốc gia như Basel, Thụy Sĩ. Căn bệnh truyền nhiễm này có 3 dạng, nhưng phổ biến nhất là dạng dịch hạch với các vết sưng hoặc hạch bạch huyết sưng lên đau đớn.
Ngày nay, dịch hạch vẫn có thể tìm thấy trong động vật trên toàn thế giới, nhiều nhất là ở miền Tây Hoa Kỳ và châu Phi. Tháng 9/2016, WHO công bố báo cáo cho biết đã có 783 trường hợp (trong đó có 126 trường hợp tử vong) trên toàn thế giới vì bệnh dịch hạch.
Sốt rét là bệnh truyền nhiễm có thể ngăn ngừa và chữa trị nhưng đến nay nó vẫn là cơn ác mộng của châu Phi, là nguyên nhân gây tử vong chiếm 20% trên tổng số các ca tử vong tại châu lục này. Khi muỗi mang ký sinh trùng sốt rét đốt từ người này sang người khác, người mắc bệnh sẽ có những biểu hiện như: sốt, ớn lạnh và các triệu chứng giống như cúm trước khi có những biến chứng nghiêm trọng hơn.
Ảnh: Internet
Căn bệnh truyền nhiễm mang tên cúm mỗi năm khiến cho 3-5 triệu người mắc bệnh và gây ra cái chết cho 250.000 - 500.000 người mỗi năm trên toàn cầu. Một đại dịch năm 1918 đã giết chết khoảng 50 triệu người trên toàn thế giới.
Cúm ngày càng trở nên nguy hiểm hơn do sự chủ quan của người mắc bệnh, không điều trị kịp thời, dứt điểm, virus bệnh ngày càng lây lan với tốc độ chóng mặt. Một số virus cúm có thể lây nhiễm giữa các loài.
Ảnh: Internet
Bệnh truyền nhiễm lao gây ra do virus Mycobacterium tuberculosis, virus này tấn công vào phổi và gây ra triệu chứng ho ra máu. Theo ước tính, có đến 1/3 dân số mắc bệnh này, thậm chí 5-10% người bệnh hoặc bị lây nhiễm một vài lần trong đời.
Ảnh: Internet
Theo Tổ chức Y tế Thế giới WHO, những người bị nhiễm HIV thường dễ bị nhiễm lao hơn. Các vi khuẩn lao đã hình thành một liên minh gây chết hệ miễn dịch phá hủy HIV.